Đêm phương nam.Trong làn gió mang nặng mùi mặn mòi của biển,Trong quán café nhỏ nghe
tiếng hát nhẹ nhàng của bài hát ĐÊM ĐÔNG thấy chạnh lòng của kẻ xa xứ:”…đêm đông,ta
nghe bước chân phong trần tha phương…..”.Tiếng xacxophon cứ réo rắt như cứa vào con tim
ta làm rớm máu,dòng máu tưởng chừng đã cạn khô sau nhưng thăng trầm và cơ cực của 1
kiếp người.Người nghệ sỹ già ôm cây kèn mà cứ đung đưa như là chực ngã vậy,có lẽ Ông
cũng như tôi,đang đi liêu xiêu trên cõi đời này bởi gánh nặng của những ám ảnh của quá
khứ,những nỗi niềm như đang được rút ra của chính lòng mình vậy.Tiếng sóng biển như gào
lên nhưng cũng không ngăn được lời ca dù rất nhẹ
Đã bao mùa đi qua và trên mảnh đất phương nam này làm gì có mùa đông,chỉ có những buổi
chiều hôm cuối năm mới có 1 chút gió se lạnh làm cho ta thoáng nao lòng mà nhớ về nơi
ấy.Nơi ấy thật xa ngút ngoài tầm mắt,nơi ấy có 1 phần của cuộc đời tôi cho dù đó là 1 phần cay
đắng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét