"Rồi
cũng về lại phố xưa"
Câu hát cũ rơi trong
chiều bảng lảng
Nỗi nhớ rơi
nghiêng,nhẹ như gió thoảng
Gọi cho ta về
những bến bờ xa
Có
những ầu ơ như vạn lời ca
Có tiếng thở
than đi qua miền ký ức
Có tiếng sóng vỗ lòng
ta thổn thức
Có tiếng
gọi đò-tha thiết trong đêm
Một tiếng ve chẳng làm
nổi mùa Hè
Một chút nắng không
xua tan lạnh giá
Một mình ta giữa
dòng đời Quen-Lạ
Một chút Chiều thương
thương quá đi thôi
Đề Onga Becgon Em nhớ
lại chuyện ngày quá khứ Khúc hát say mê một thời thiếu nữ Ngôi sao cháy
bùng trên sóng Nhê - va Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà. Năm
tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn Em mới hiểu bấy giờ anh có lý
Dẫu chuyện xưa rồi, giờ anh xa cách thế Em hát khác xưa nhiều, khóc cũng
khác ngày xưa... Lũ trẻ lớn lên giờ lại tiếp bước hai ta Cùng nhắp
lại vị ngọt ngào thuở trước Cũng con sông Nhê - va bóng chiều xoáy nước
Nhưng xét cho cùng họ có lỗi đâu anh!... Anh Tuấn ơi, em chép tặng anh một bài thơ em rất thích từ thời sinh viên, bây giờ vẫn còn nhiều cảm xúc khi đọc lại. Chúc anh ngày mới bình yên!