Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

GỬI NGƯỜI CŨ


Hai chúng mình, hai nửa vầng trăng 
Vầng trăng mãi xẻ đôi, câu thề đành bỏ ngỏ 
Chẳng thể nào bắt trái tim lặng vắng 
Đập dập dồn cung bậc nồng say 
Càng cố ngọt ngào càng nhận lắm đắng cay 
Bi kịch của đời người khi tình yêu giả dối 
Anh có lỗi hay em có lỗi? 
Tìm làm chi, câu thơ đã nhạt nhòa 
Lũ trẻ sẽ lớn lên, hai ta sẽ già 
Theo thời gian, lỗi lầm thành bé nhỏ 
Ta chắt chiu sợi tình còn sót lại 
Đan lẫn vào tấm thảm của ngày mai 
Anh sẽ cùng ai, em sẽ cùng ai? 
Ngoảnh lại thấy đắng cay, bước đi thì cay đắng 
Biển đã chết, sóng ngày xưa đã lặng 
Trên nhành cây, gió ngừng thổi bao giờ 
Em vẫn ngồi viết tiếp những dòng thơ 
Thơ chẳng giống hôm qua, đã sang bài thơ khác 
Mỗi sáng bình minh em vẫn khe khẽ hát 
Đã lỗi nhịp rồi, giai điệu của ngày xưa 
Em vẫn dại khờ khi nắng khi mưa 
Xót xa khóc cho một cơn gió thoảng 
Người đàn bà chẳng bao giờ toan tính 
Lúc nồng say hay cả lúc lạnh lùng 
Dẫu biết đời mình sẽ trắc trở, đa đoan 
Nhắm mắt trong đêm, con đường đầy cạm bẫy 
Cây cầu nhỏ của ngày xưa đã gẫy 
Biết bao giờ tìm thấy nửa vầng trăng?





4 nhận xét:

  1. bài thơ buồn mang nhiều kỷ niệm buồn nhưng nhớ mãi không quên

    Trả lờiXóa
  2. hù...em tới rồi,không ra đón HCC cô nương dựt sập nhà nhe,hihi....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. cho anh xin nhà anh mới xây còn yếu lắm đừng dựt sập tội anh nhé

      Xóa
  3. Cây cầu nhỏ của ngày xưa đã gẫy
    Biết bao giờ tìm thấy nửa vầng trăng?
    ....
    Vầng trăng nửa, trăng tròn rồi trăng khuyết
    Nửa xa rồi, sẽ mãi cách xa thôi!
    Những yêu thương xưa nay đành tan vỡ
    Mảnh trăng tròn, nay vụn vỡ người ơi!

    Trả lờiXóa