ƯỚC MƠ của mình thật đơn giản,có 1 khoảng trời bình yên trong tôi,để mà có t
hể lắng nghe tiếng vọng về của lời ru ầu ơ của mẹ thủa thiếu thời,để nghe tiếng rì
rào của gió buổi trưa hè qua rặng tre khi còn đi sơ tán thủa đạn bom,để được
nghe 1 khúc quan họ duyên dáng của những người con gái Kinh Bắc mỗi độ xuân
sang.
Chỉ có nỗi cô đơn luôn thường trực trong tôi sau khi kết thúc 1 ngày làm
việc,mình cứ luôn cảm thấy trơ chọi trên thế gian này
Ước mơ vẫn chỉ là ước mơ
Thời gian trôi qua có trở lại bao giờ
Mẹ ơi .! Anh,Minh Tuấn ,nhớ mẹ kìa ...