Ngủ yên đi nhé những nỗi đau đang thì thầm cựa
quậy trong tim,ngủ đi nhé những bộn bề của 1 ngày làm việc căng thẳng.Ngủ đi
nhé những thổn thức trong lòng với những lẻ loi của cuộc đời.Ngủ đi nhé những
ưu tư cứ canh cánh làm nặng lòng người người quân tử.Ngủ yên đi nhé những suy
nghĩ mông lung và miên man luôn làm lạc bước người lữ khách trên con đường đời
tưởng như là bất tận.Ngủ đi nhé hỡi bước chân vô định luôn đi về phía dòng sông
tuổi thơ.....Ngủ đi nhé,ngủ đi nhé để Ta có được những ước mơ,để ta được phiêu
bồng về dòng sông xưa cũ ấy dẫu chỉ 1 lần được úp mặt vào làn nước đỏ ngầu
phù sa .Bắc Ninh-Nơi ấy trong tôi mãi chỉ là cái Thị xã nhỏ bé xinh xinh như
bàn tay con gái với những cửa ô như những ngón tay thon dài với dòng sông Cầu
như là tấm khăn lụa hồng quàng ngang.Hơn 30 năm lưu lạc trong 1 kiếp người vẫn
không làm cho mình nguôi ngoai,trong giâc mơ vẫn hiện về tiếng chuông nhà thờ
thánh thót vang lên trong những sớm mai,những que kem 1 hào 2 chiếc vẫn cuốn
hút trái tim của những đứa trẻ ngày ấy trong những ngày hè ,mảnh đất mộc mạc
ngay cả trong lời rao bánh mì trong từng đêm đông lạnh giá:Ai bánh mì nóng giòn
đây.....cứ kéo dài ngân nga,tiếng rao đêm chỉ đơn giản vậy thôi của 1 người đàn
bà mà cũng nổi tiếng như 1 thương hiệu với người dân quê mình,giờ đây khi có dịp
trở lại,ta vẫn dc nghe lại giọng ca đó vang trên từng con phố nhưng chỉ khác là
chủ nhân của lời rao đó ko còn đi bán nữa và chỉ còn lại lời rao được thu âm
vào casette và như là 1 thứ nhạc hiệu của những người còn vấn vương với nghề đi
bán bánh mì dạo và lẫn vào cái không gian yên bình đó ta tưởng như mang mác nơi
đâu vọng về câu ca quan họ,tiếng ca cứ như là thấm vào lòng ta câu ca tha thiết:Người
ơi,người ở.........ĐỪNG VỀBáo cáo vi phạm
Đôi ta thương nhớ bao giờ cho nguôi
Ngủ ngon anh nhé...!
a y e nh a
Sông Cầu nước chảy lơ thơ
Đôi ta thương nhớ bao giờ cho nguôi
Con Sông Cầu ở quê bạn có đẹp không nhỉ, mà ở Bắc Ninh tôi cũng chưa bao giờ đến nhưng tôi hát dân ca Quan Họ Bắc Ninh cũng "hơi bị" hay đấy;
Đọc những dòng trên tôi cảm thấy như là bạn "Chưa bao giờ ngủ ngon" đâu nhỉ, cho dù có "lòng tự dặn lòng" ...nhưng vẫn chỉ là "tự dặn lòng" vậy thôi. Bạn viết rất hay, hình như hồi học phổ thông bạn giỏi văn lắm nhỉ? Có gì không phải xin thứ lỗi nhé.