Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

MIÊN MAN ....THỜI HOA ĐỎ


Đứng trước biển,dc nhìn từng con sóng vỗ bờ trắng xóa mới thấy biển oai hùng làm sao,như là tuổi trẻ sôi nổi vậy,chợt thấy cuộc đời nhỏ nhoi quá,mỗi thân phận mới bọt bèo làm sao.Tôi ngồi đây,cứ lặng nghe tiếng ru của biển,vẳng nghe đâu đây lời ca của 1 THỜI HOA ĐỎ..dưới màu hoa nhhư lửa cháy khát khao-bước dọc trên con đường vắng năm nao-chỉ có tiếng ve kêu ồn ào-chẳng cho lòng dc ngủ yên chút nào....Như biển hôm nay cũng ồn ào như vậy,ko gào thét nhưng cũng không hiền hòa,chỉ làm cho lòng người thao thức.những cọng rong biển và vài con Sứa bị sóng xô dạt vào bờ giống như cuộc đời mình vậy,cũng trôi dạt phiêu du theo dòng đời,chỉ có điều khác duy nhất là mình chỉ mong dc xo vào 1 bến bờ nào đó,có thể là bình yên hay là 1 bến bờ với nhiều đá ngầm ko biết nữa,dù sao cũng mong có dc 1 bến bờ.Chợt nhớ cậu trò nhỏ như là chim cánh cụt(cậu cũng thích loài chim đó)vì cậu cũng ko có 2 cánh tay nhưng chưa bao giờ cậu mặc cảm và càng không thích người khác thương hai cậu,cậu bé làm mình phải khâm phục bởi vị cậu cũng muốn khẳng định chính bản thân mình,cậu học giỏi dù chỉ viết bằng chân,cậu tham gia tất cả các trò với bạn cùng tuổi.Tôi hay ngắm trộm cậu bởi vì khuôn mặt ấy ljuôn toát lên rạng ngời,nụ cười với những câu trả lời thật lém lỉnh,mong ước em sẽ thực hiện dc hoài bão của mình là chuyên gia máy tính và Tôi tin đó sẽ là hiện thực bởi vì Em xứng đáng dc như vậy.Đêm xuống tự khi nào,ánh trăng trải vàng trên cát,Tôi nghe như là có tiếng bước chân ai đó chạy trên bờ cát,có phải chăng tiếng chân trần của nàng Julieta của Betthovan trong bản nhạc The Mooningt,tiếng bước chân nhưlà khoan nhặt nhưng cũng réo rắt như là vội vã đi về miền vô định,ánh trăng bàng bạc trong trời đêm sâu thẳm,bừng sáng lên ngoài khơi xa là anh đèn của từng đoàn táu cá lấp lánh như là thành phố nổi,cuộc sống đang tiếp diễn ở nơi đó..........Trong câu thơ của em Anh ko có mặt-Anh đâu buồn mà chỉ tiếc em ko đi hết những ngày đắm say....câu hát này nghe không thật lắm,Tôi đã từng đến gặp nhà thơ Thanh Tùng để chất vấn ông về câu hát đó bởi vì nếu không buồn thì chỉ là giả dối,mà mình còn cảm thấy nó cứ cứa vào lòng ta làm rỉ máu bao năm trời đằng đẵng.....Sau bài hát rồi anh lặng im-cái lặng im rực màu hoa đỏ-sau bài hát rồi anh như thể-Anh của thời trai trẻ ngày xưa.....



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét