Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

MƯA NẮNG GIỮA TRỜI


(Thơ Thạch Thảo)
Có câu thơ
chợt...hốt hồn
Có người
lóng ngóng bồn chồn
thực hư.
Vầng trăng
nằm ốm tương tư
sao khuya thao thức-khuyết bù
bóng mây.
Nhớ thương hai phía vơi đầy
đốt lòng cháy-giữa những ngày
chiêm bao.

Rót chi?
một chút ngọt ngào?
Rồi ra cay đắng,hanh hao
cả đời!
Tình yêu...
đâu tính lỗ lời
chỉ là mưa nắng giữa trời...
Chịu...thôi!
NỬA CỦA TÔI      Thơ:Thạch Thảo
Tôi  tìm em cả mùa thu trắng tóc
Gió heo may hun hút thổi qua hồn
Nắng cuối đồi đã chạm bóng hoàng hôn
Em chưa về để vầng trăng cô độc.

Nửa của tôi ơi!Sao giờ mới gặp?
Biết bao lần chạm na ná tình yêu
Dẫu hanh hao trầy sướt mấy chiều
Vẫn hừng hực trái tim thời mới lớn.

Dành em đó!Ngọn lửa tình ngồn ngộn
Hằng chắt chiu chờ đợi nửa đời qua
Em dấu yêu ơi!Lồng lộng kiêu sa
Chỉ là thơ mà hồn tôi giông bão.

Chỉ là thơ mà hồn tôi rướm máu
Để chiêm bao run rẩy đến không ngờ
Chỉ vì yêu mà thờ thẫn ngu ngơ
Dành hết cho em_Dẫu chiều có muộn.

Nửa của tôi ơi!Sao giờ mới gặp?
Trăng cũng buồn_Tiêng tiếc ...nửa đời qua!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét