Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

HẢI VÂN QUAN


   Lên đèo Hải vân .Con đường ngày xưa tấp nập người xe,giờ đây trầm mặc như kiếp người vậy.Một thời cõng trên mình bao chuyến xe qua,giờ qua rồi cái thời trai trẻ đó.Con đường vẫn quanh co hơi cũ nát với những chuyến xe bồn uể oải vượt qua và có những người lữ khách như Tôi muốn quay lại nhìn về thời oanh liệt,Hải Vân vẫn hùng vĩ như xưa mà sao thấy như là khép lòng mình lại vậy.Những vết đạn vẫn còn hằn những  vết thương,dù năm tháng không nguôi ngoai vết thương da thịt. Mình ngỡ ngàng với những bôngHoa cỏ Xước tím biếc nhỏ li ti đang len lỏi trong từng kẽ đá lòng chợt nhớ câu thơ; 'Cỏ cây chen đá lá chen hoa' vẫn biết đó không phải là câu thơ viết về Hải Vân.
Biển vẫn dịu êm bên chân đèo,mây vẫn vờn quanh đỉnh núi,chút gió thoảng qua đèo làm dịu lại cái nóng của Miền Trung cát cháy .Vài người nước ngoài cũng lên đây.Không biết họ có cảm xúc gì nhỉ,cũng nghiêng,cũng ngó,cũng chụp hình.Chắc Họ cảm nhận được sự hùng vì của trời và đât khi đừng nhìn từ trên cao.

Chiều chiều mây phủ Ải Vân.
Chim kêu ghềnh đá gẫm thân lại buồn.
Câu ca dao cũ cứ ngân lên như là nốt trầm buồn vậy.Một Công chúa tài hoa đã đánh đổi cuộc đời mình mới có được cái gianh  Hải Vân này.Một cuộc chinh phạt của Nhà Hồ mới hoàn tất toàn bộ cái 'Thiên hạ đệ nhất hùng quan' này thuộc về nước Việt.
Thoáng nghe mùa Thu đang về từ phương ấy vẳng trong câu hát mơ hồ: Em có nghe... Nghe mùa Thu tới...
Một Con đèo cũng như một kiếp người.Kiêu hãnh và Tàn lụi.
 


GỬI MỘT LỜI ƯỚC CHO NHỮNG NGƯỜI THÂN YÊU CỦA TÔI 





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét